Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

CỐ HƯƠNG

Dương Hiền Nga

            Tôi sinh ra ở đồng bằng Bắc bộ, ngôi làng có cái tên rất đẹp: Bách thuận. Nơi đây ruộng đồng bát ngát, lúa xanh mượt mà, cò trắng bay lên mỗi sớm chiều thật thanh bình, yên ả. Sống ở làng cho đến năm lên 10, tôi theo cha mẹ lên Lào Cai xây dựng kinh tế mới. Xa làng rồi tôi mới hiểu thế nào là nỗi nhớ. Tôi nhớ vô cùng nơi chôn nhau cắt rốn; tôi nhớ những mái nhà quấn quýt khói lam chiều bên lũy tre xanh. Tôi nhớ khoảng trời sân nhỏ có vại nước mưa hứng từ cây cau, sáng ra hoa cau rụng xuống như sao rơi là nơi tôi chập chững những bước đi đầu tiên; tôi nhớ con đường làng 10 năm qua in dấu chân tuổi thơ. Có lúc tôi đã rơm rớm nước mắt khi mẹ nhắc đến lũ bạn chăn trâu, đào dế ở quê…

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

CHÙM THƠ VỀ BÁCH THUẬN

LÊ MINH HỢI
Ngâu Thuận Vy

Thuận Vy mùa thương nhớ
ướt đẫm một trời ngâu
hoa vẫn vàng rờ rỡ
em ở đâu, ở đâu...





NGUYỄN ĐÌNH BẦU

Gió làng phù sa

Ngược phà Tân Đệ lên đê
theo ong lấy mật, tôi về Thuận Vy
mênh mang sắc đất nhu mỳ
giữa xô xao lá, bước đi ngập ngừng

Ngược xuôi đường đất đã từng
cuối sông bất chợt gặp rừng ở đây
gió làng thơm đến ngất ngây
vấn vương mùi nhuỵ đêm ngày hương ngâu

Mưa xuân chẳng đủ ướt đầu
nắng hanh mới đủ cho trầu đỏ môi
khi tôi sao lãng cả tôi
là nhà em đấy, qua rồi lại quên

Tôi bơi ngợp giữa hoa vườn
giữa xanh biếc lá, giữa hương của làng
tầm tay ơi ngắn tấc gang
muốn vươn ra mãi ôm choàng sắc hoa

Nụ nào ngậm hạt phù sa
quả nào trằn trọc mưa qua nắng cùng
phải chăng bùn đất triền sông
có bàn tay dấu kín trong ngọt ngào.




ĐỖ TIẾP

Con chữ làng vườn
(Tặng những người viết ở Bách Thuận)

Bãi sông lầy thụt phù sa
lá dâu vương mùi bùn đất
mồ hôi cay tràn qua mắt
nuôi tằm ăn đứng ai ơi

Trái cây chín đợi mặt trời
phập phồng đi qua giông bão
một chùm hoa ngâu thơm thảo
cùng bao nắng lửa mưa dầu

Đời cây đời người về đâu
mẹ đội nhọc nhằn qua chợ
bình minh triền đê chưa tỏ
hoàng hôn chạng vạng mặt người

Câu thơ nhoè nhoẹt mồ hôi
phù sa lấm lem con chữ
“thi nhân” còn đang sấp ngửa
choãi chân đội chợ đầu làng

Nào đâu tơ lụa lụa vàng
nào đâu hoa thơm trái ngọt
hỡi người yêu thơ có biết
mồ hôi không nhạt bao giờ

                                       10/2004




VŨ ĐỨC THƠM

Tương tư hương vườn Bách Thuận
(Tặng người làng vườn)

Anh về...
Em gửi chút hoa tươi
Để mẹ dâng cúng Phật
Hôm nay là rằm
Hoa làng em...
Thắm bởi nước sông Hồng
Hương chắt từ lòng đất mẹ
Mặn mà lời ru...
Con gái làng em
Không biết tự bao giờ
Dịu dàng như ngọn gió
Nồng nàn như hơi thở
Ngọt ngào lời thương
Con gái làng vườn
Trăm điều thuận
Thuận nghĩa thuận tình
Nêt thảo hiền
Tảo tần trong dáng mẹ
Đợi chờ những đêm trăng
Anh ơi
Làng vườn quê em
Đất bãi ven sông
chỉ có cây và hoa
Tình người đẵm sâu vào đất
Ai đến rồi xa
Nhớ đến nao lòng
Anh về
Em gửi cánh hoa tươi
Một chút thôi
Hương vườn Bách Thuận
Hẹn ngày mai người ơi trở lại
Xin đừng quên trăng rằm quê em.


                                      Thu 2007

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

CHÙM THƠ VỀ BÁCH THUẬN

NGUYỄN THỊ MINH THUẬN

Nghĩ về Thuận Vy

Nào tôi đã đến Thuận Vy
Mới xem thơ đã thấy mê quá rồi
Thuận Vy ơi,  bãi đất bồi
Mà tay ai vẽ lên ngời sắc xanh

Quanh năm hoa trái trĩu cành
Hương thơm nên ngọn gió lành cũng thơm
Hẳn từ khi đặt cây ươm
Con người một nắng hai sương nhọc nhằn

Người nuôi dâu lá nuôi tằm
Vàng ươm nong kén, tảo tần đôi tay
Hẳn tình nơi ấy đắm say
Nên thơ cứ đọng ngất ngây tùng chùm

Phải đâu chỉ đẹp về vườn
Mà là say tự tâm hồn người ơi
Hè sang mùa quả chín rồi
Tôi mong có một khoảng trời Thuận Vy

Ngỡ ngàng giữa buổi chợ quê
Gặp trong hương ổi Thuận Vy ngọt ngào
Lối đi ngập bởi mưa rào
Thuận Vy nơi ấy mùa nào nước lên

Cho tôi làm một con thuyền
Mái chèo khua tới quê vườn tôi mơ
Nhắn ai, ai cứ đợi chờ
Mỗi mùa quả, một mùa thơ ra đời

Yêu mình lắm Thuận Vy ơi
Chưa quen nhau đã nói lời yêu thương



NGÔ QUÂN MIỆN

Đêm Thuận Vy

Ngõ tối trong cành, đêm thở sâu
Phù sa mát lịm, chớm hương ngâu
Rì rào tiếng sống đang bồi tụ
Hay tiến tằm vương trên lá dâu

Cây thức trong vườn, cá quẫy ao
Nhà nhà ngỏ cửa giữa đêm sao
Luống cày yên tĩnh sau trăn trở
Nong kén vàng thêm trong chiêm bao

Đất thuận hay người vui thuận đây
Mà trăm hoa trái bốn mùa sây
Có gì bắt rễ trong sâu thẳm
Những tấm lòng như mạch nước đầy




BĂNG SƠN

Hẹn cùng Thuận Vy

NV Băng Sơn
Dòng sông cong một vành nôi
Nuôi lớn ngàn năm xanh Bách Thuận
Hồn tôi đến từ khi chân chưa đến
Chân đến rồi, hồn vẫn còn mơ

Tôi muốn vít cành la đà mật quả
Bông huệ nào thơm chợt bờ ao
Hoa súng trắng hồng thấp thoáng những vì sao
Màu của âm thanh rì rầm lan toả
Tiếng của ấm no hạnh phúc ngọt ngào…

Hoa ngâu thơm mơ hồ chưa tỏ
Hoa ngâu thơm đọng một nhịp đàn bầu
Nghe từ lòng người
Từ lòng mình
Từ lòng đất thẳm sâu…
Tôi là cánh buồm trôi về Thuận Vy
Cùng ngọn gió, cùng bờ dâu bãi chuối
Bến Tân Đệ ngoài kia xin hãy đợi
Dùng dằng này tôi có lỗi gì đâu!

Con dế nào mập mạp lời thâu
Cho mai sớm ong càng mê mải
Trong lòng tôi Thuận Vy xanh mãi
Hẹn còn ngày trở lại đắm say hơn.





NGUYỄN THỊ THU VUI
(Thuận Vy)

Hương phù sa


Quê em đất bãi Thuận Vy
Cây vườn như cũng thầm thì đêm đêm
Đường làng như dải lụa mềm
Mang hương đi khắp mọi miền đó đây
                                     

Chiều quê khói quyện mây bay
Ơn người dựng nghiệp từ ngày xưa xa
Nhờ người xới đất phù sa
Trồng cây hái lá cho ta chăn tằm
                                     
Tay mai tay cuốc quanh năm
Mỗi hom dâu biếc mấy lần xới vun
Tay ai pha cát trộn bùn
Mồ hôi thấm ướt cả cồn dâu tơ
                                     
Cho đời đẹp những ước mơ
Xanh vàng trắng đỏ áng thơ muôn màu
Tình em bát ngát dâu xanh
Để em chia sẻ sắc màu quê hương
                            
Nhớ người dãi nắng dầm sương
Nụ cười chớm nở đất vườn phì nhiêu
Quê em sớm sớm chiều chiều
Hương phù sa gợi bao điều mộng mơ.



BÙI MẠNH CƯỜNG

Miền xanh

Nhớ những ngày tôi về miền quê ấy
Nắng tương tư trải mướt bãi dâu làng
Chùm táo chín ngan ngát hương đồng nội
Ngâu cũng vừa chớm nụ đón mùa sang.

Hiên nhà ai óng ánh nén tơ vàng
Dáng thôn nữ quay sa như cổ tích
Cái liếc  mắt để cả chiều xê dịch
Chút hương vườn làm rối bước chân ai...

Những cây bưởi mẹ trồng thời con gái
Hương bây giờ toả trắng dưới vườn xưa
Chùm nhãn mọng đong đưa màu đồng b•i
Vị cỏ gừng nhắc mãi tuổi ngây thơ...

Một miền xanh, cư trú của mộng mơ
Cứ thầm thĩ như phù sa gọi hạt
Cả hoa trái cũng rủ nhau ca hát

Hương hết mình cho những giọt mồ hôi.