Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

TRĂNG SAU BÃO


NGUYỄN THÚY HẰNG

Trăng trăng trăng là trăng trăng trăng...

          Bất chợt câu thơ của Hàn Mặc Tử chợt vang lên trong lòng khi tôi ngẩng lên sững sờ bắt gặp vầng trăng rằm tháng chín lồng lộng giữa trời, vầng trăng sau bão.
 Trong ánh trăng vằng vặc, bầu trời quê yên ả xanh thẳm màu ngọc bích không một gợn mây, thi thoảng điểm xuyết một vì sao lấp lánh và thấp thoáng những cánh diều thanh thản lượn chao. Gió như cũng e ngại khẽ lướt vội vàng trên mặt đất không dám động chạm vào nỗi đau của cây. Đêm nay gió ngàn.
 Cũng giờ này đêm trước cơn bão số 8 đang đổ bộ vào đất liền với cường độ mạnh.Trời lúc sáng lúc tối, mây vần vũ cuồn cuộn bay trên nền trời như sóng biển, mưa sầm sập, sầm sập từng đợt tái tê. Gió lồng lộn gào thét, gầm rít, rung giật đập ầm ầm trên những mái nhà, quật đổ dập vùi cây cối. Cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi bão xoắn gốc ném đi, ngay cả từng chiếc lá bé nhỏ nhất cũng bị gió bão xé nát ra làm nhiều mảnh. Làng vườn run rẩy oằn mình trong bão tố suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Sáng ra trời lặng phắc, gió rủ nhau trốn hết để lại trên mặt đất cảnh tiêu điều tan nát, tịnh không một giọt mưa đền cây. Dân làng vườn ngao ngán, xót xa trước kết quả của bao ngày đổ mồ hôi, công sức chăm sóc cây cối mong được đền đáp lại thành quả ngọt ngào mà giờ chỉ còn là con số không.