Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

CÓ NHỮNG LÚC

Có những lúc cảm thấy đời mệt mỏi
Mong được như sóng nước ngủ yên bình
hay se sẽ ngả lưng trên cỏ
Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh


Có những lúc ta chẳng còn gì nữa
Đất dưới chân cũng tan biến mất rồi
Những khát khao cháy một thời như lửa
Giờ gửi tro tàn theo gió chơi vơi




Nhưng có lúc thấy đời sao đẹp lạ
Bởi buồn đau đã khứ hết đi rồi
Ta thanh thản tan vào cỏ mướt
Cỏ đưa ta trở về với thuở thôi nôi

VU VƠ

Đời người mắc nợ gì nhau
Nghiệp duyên kiếp trước, nỗi đau kiếp này
Lung linh một mảnh trăng gầy
Lênh đênh chìm nổi đắng cay giữa trời.

Ví không có nắng trên đời
Thì thơ có ngọt những lời ru xanh
xa vời hạnh phúc mong manh
Mình loay hoay trả nợ mình đó thôi

Lời thề nguyện chín bờ môi
Từ bao kiếp trước quên rồi
phải chăng...

Gửi lòng về với xa xăm
Còn thân ở lại khóc thầm trong mơ.

Năm ngu ngơ, tháng ngu ngơ
Thẫn thờ nhận hết vu vơ về mình
Biết đâu ngày tháng vô tình
Thuyền đời trắc trở gập ghềnh bao nhiêu

Tình lòng ta gói chữ Phiêu
thả bay theo ngọn gió chiều
mênh mông...