Em ạ ngày xưa vua nước Sắc
Có một nàng công chúa gọi Lung Linh
Nàng đẹp như sao trên đỉnh núi
và diễm kiều hơn cả tiên nữ giáng trần.
Nàng công chúa tháng ngày rong ruổi
Cùng tùy tùng đi khắp thế gian.
Nàng mang theo vải bông và gạo muối
Giúp đỡ dân đói khổ cơ hàn.
Nàng công chúa yêu một chàng thủy thủ
Có tiếng hát trầm hùng vang vọng khắp đại dương.
Tiếng hát giúp cho ngư dân vững dạ
lái con tàu vượt sóng dữ muôn phương.
Mối tình đó dạt dào như biển cả
và mặn nồng hơn cả nước đại dương
Nhưng than ôi ý Trời sao nghiệt ngã
Vua cha bắt nàng lấy con của Long Vương.
Đất khi đó khô cằn hạn hán
trời thu gió về gây bão tố trùng khơi
Cây khô khát, mặt người héo úa
Tàu thuyền bể xa sóng vùi dập tơi bời.
Vì cuộc sống của dân nghèo đi biển
Vì tính mạng người yêu gắn với những cánh buồm
Vì sự bình yên của quê hương xứ sở
Lung Linh vâng lời mà nước mắt trào tuôn.
Nàng công chúa hiến mình cho biển dữ
cả nhân gian ôm mặt khóc òa
Những giọt nước mắt chạm vào đất mẹ
lóng lánh bay lên trời thành một dải châu sa.
Thật diệu kỳ đất trời như bừng tỉnh
mưa ngọt ngào tưới tắm khắp nơi nơi.
Gió nhẹ nhàng dìu thuyền chàng thủy thủ
thong dong bình yên tận góc biển chân trời.
Và em ạ sau mỗi lần mưa đổ
Lung Linh hiện ra rực rỡ sắc cầu vồng
Chiếc cầu hiển linh của tình yêu bất tử
Nối từ đất liền ra đến biển mênh mông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét