Em
là mưa đền cây
Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố
Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ
Anh tìm đến nơi em để hồi sinh.
Em, những giọt mưa trong mát ngọt lành
Làm tan đi trong anh những điều chua chát nhất
Vỡ đi giá băng để nhịp đời ngân tiếng hát
Vũ trụ trở mình cuộc sống mới sinh sôi.
Một sớm mai trong sáng tinh khôi
Anh thức dậy trước bao điều mới lạ
Đằng sau cơn mưa, bên trên sỏi đá
Cây cối đâm chồi nảy lộc ra hoa.
Mưa đền cây, em đấy hiền hòa
Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc.
Đáp đền cho anh những gì đã mất
Để cuộc đời này mãi mãi
Bắt đầu yêu.
Bài thơ này là của một cô bé có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết và nét mặt dịu dàng. Một lần tra cứu từ điển Hán Việt, tôi mới biết chữ "Thuý" có nghĩa là "đẹp". Tên em là vầng trăng tròn đầy, vầng trăng viên mãn giữa trời cao thẳm. Em và thơ của em lành như con nai đang ngơ ngác trên đám lá vàng thu, như con chim non đang rót từng nốt nhạc nhẹ nhàng thánh khiết xuống mùa xuân, như cái trầm mặc của dòng sông cuối mùa đông, thẫn thờ nhận hết những trái ngang cay đắng của cuộc đời để rồi bao dung hòa mình vào biển cả. Thơ cũng là người, mà người cũng là thơ. Để có thể đồng cảm, hiểu và trở thành tri kỉ với thơ, với người viết những dòng thơ đáng yêu này đòi hỏi có thời gian. Nếu bạn có thời gian, xin hãy cùng cảm nhận, Nếu bạn có tâm tình, xin hãy chia sẻ. Và khi bạn đã đồng cảm, đã sẻ chia, bạn có thể tự tin nói rằng mình là người trong cuộc...
Dưới đây là một số bài thơ của Thúy Hằng đăng trên mạng daikynguyenvn.com, xin giới thiệu với các bạn:
1. CÓ MỘT LẦN
Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình rớt vào đời ta giọt nắng
Giọt nồng nàn mà sao xa vắng
Giọt lung linh
giọt của phù hoa.
Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình vương vào tâm ta nỗi nhớ
Ta ngẩn ngơ như người mắc nợ
Loay hoay hoài ngồi gỡ
những chênh chao.
Có một lần thu
rất đỗi
ngọt ngào...
---------
2, Vu vơ
http://mb.daikynguyenvn.com/van-hoa/tho-vu-vo.html
Đời người mắc nợ gì nhau
Nghiệp duyên kiếp trước...
nỗi đau kiếp này...
Lung linh một mảnh trăng gầy
Lênh đênh chìm nổi đắng cay giữa trời.
Ví không có nắng trên đời
Thì thơ có ngọt những lời ru xanh?
Xa vời hạnh phúc mong manh
Ta loay hoay trả nợ mình đó thôi!
Lời nguyện thề chín bờ môi
Từ bao kiếp trước quên rồi, phải chăng?
Để lòng về với xa xăm
Còn thân ở lại khóc thầm trong mơ.
Năm ngu ngơ, tháng ngu ngơ
Thẫn thờ nhận hết vu vơ về mình
Biết đâu ngày tháng vô tình
Thuyền đời trắc trở gập ghềnh bao nhiêu.
Tịnh lòng ta gói chữ phiêu
Thả bay theo ngọn gió chiều mênh mông.
-----
3. Phút cuối cùng lỡ hẹn với mùa thu
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Khi ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ
Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa….
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Chẳng kịp đắm mình trong nồng nàn hoa sữa nở
Chẳng còn được ngắm phố nghiêng mình lá đổ
Nơi ấy bây giờ hẳn khăn lụa đã bay bay?
Phút cuối cùng… thu thấm đẫm Hồ Tây
Hương Sen ủ những tay trà ấm nóng
Chiều còn đấy mà sao đêm xa vắng
Để gió Đông về xao xác những giấc mơ.
Phút cuối cùng... khao khát những vần thơ
Bầu trời vẫn xanh đam mê một thuở
Gió vẫn gợi những gì không dám nhớ
Khắc khoải giao mùa…
lặng lẽ đón Đông sang.
Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố
Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ
Anh tìm đến nơi em để hồi sinh.
Em, những giọt mưa trong mát ngọt lành
Làm tan đi trong anh những điều chua chát nhất
Vỡ đi giá băng để nhịp đời ngân tiếng hát
Vũ trụ trở mình cuộc sống mới sinh sôi.
Một sớm mai trong sáng tinh khôi
Anh thức dậy trước bao điều mới lạ
Đằng sau cơn mưa, bên trên sỏi đá
Cây cối đâm chồi nảy lộc ra hoa.
Mưa đền cây, em đấy hiền hòa
Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc.
Đáp đền cho anh những gì đã mất
Để cuộc đời này mãi mãi
Bắt đầu yêu.
Bài thơ này là của một cô bé có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết và nét mặt dịu dàng. Một lần tra cứu từ điển Hán Việt, tôi mới biết chữ "Thuý" có nghĩa là "đẹp". Tên em là vầng trăng tròn đầy, vầng trăng viên mãn giữa trời cao thẳm. Em và thơ của em lành như con nai đang ngơ ngác trên đám lá vàng thu, như con chim non đang rót từng nốt nhạc nhẹ nhàng thánh khiết xuống mùa xuân, như cái trầm mặc của dòng sông cuối mùa đông, thẫn thờ nhận hết những trái ngang cay đắng của cuộc đời để rồi bao dung hòa mình vào biển cả. Thơ cũng là người, mà người cũng là thơ. Để có thể đồng cảm, hiểu và trở thành tri kỉ với thơ, với người viết những dòng thơ đáng yêu này đòi hỏi có thời gian. Nếu bạn có thời gian, xin hãy cùng cảm nhận, Nếu bạn có tâm tình, xin hãy chia sẻ. Và khi bạn đã đồng cảm, đã sẻ chia, bạn có thể tự tin nói rằng mình là người trong cuộc...
Dưới đây là một số bài thơ của Thúy Hằng đăng trên mạng daikynguyenvn.com, xin giới thiệu với các bạn:
1. CÓ MỘT LẦN
Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình rớt vào đời ta giọt nắng
Giọt nồng nàn mà sao xa vắng
Giọt lung linh
giọt của phù hoa.
Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình vương vào tâm ta nỗi nhớ
Ta ngẩn ngơ như người mắc nợ
Loay hoay hoài ngồi gỡ
những chênh chao.
Có một lần thu
rất đỗi
ngọt ngào...
---------
2, Vu vơ
http://mb.daikynguyenvn.com/van-hoa/tho-vu-vo.html
Đời người mắc nợ gì nhau
Nghiệp duyên kiếp trước...
nỗi đau kiếp này...
Lung linh một mảnh trăng gầy
Lênh đênh chìm nổi đắng cay giữa trời.
Ví không có nắng trên đời
Thì thơ có ngọt những lời ru xanh?
Xa vời hạnh phúc mong manh
Ta loay hoay trả nợ mình đó thôi!
Lời nguyện thề chín bờ môi
Từ bao kiếp trước quên rồi, phải chăng?
Để lòng về với xa xăm
Còn thân ở lại khóc thầm trong mơ.
Năm ngu ngơ, tháng ngu ngơ
Thẫn thờ nhận hết vu vơ về mình
Biết đâu ngày tháng vô tình
Thuyền đời trắc trở gập ghềnh bao nhiêu.
Tịnh lòng ta gói chữ phiêu
Thả bay theo ngọn gió chiều mênh mông.
-----
3. Phút cuối cùng lỡ hẹn với mùa thu
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Khi ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ
Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa….
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Chẳng kịp đắm mình trong nồng nàn hoa sữa nở
Chẳng còn được ngắm phố nghiêng mình lá đổ
Nơi ấy bây giờ hẳn khăn lụa đã bay bay?
Phút cuối cùng… thu thấm đẫm Hồ Tây
Hương Sen ủ những tay trà ấm nóng
Chiều còn đấy mà sao đêm xa vắng
Để gió Đông về xao xác những giấc mơ.
Phút cuối cùng... khao khát những vần thơ
Bầu trời vẫn xanh đam mê một thuở
Gió vẫn gợi những gì không dám nhớ
Khắc khoải giao mùa…
lặng lẽ đón Đông sang.
( Bài viết này của chị Trần Huyền Tâm, một người chị trong Hội Búp trên cành đã viết về mình. Nay mạn phép chị cho đăng trên Blogs BACHTHUAN,VANHOA để lưu lại làm kỷ niệm. Em cảm ơn chị rất nhiều)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét