(Kính tặng quê hương
Bách Thuận)
Mẹ
thao thức chẳng thể nào chợp mắt
Đêm
nặng nề chìm vào cõi hư vô
Phía
trời đông sáng lòe từng tia chớp
Con
nước nguồn ào ạt vỗ xô bờ
Trước
cơn lũ làng Gòi thành nhỏ bé
Đất
lở chìm theo dòng nước cuốn trôi
Cha
vật lộn dành lại từng tấc đất
Giữ
lấy làng giữa sóng nước chơi vơi
Năm
tháng trôi đi, bên bồi, bên lở
Làng
Gòi còn một chấm nhỏ ven đê
Chẳng
cam chịu cơ đồ chìm đáy bể
Cả
dân làng lại gồng gánh ra đi…
Một
sớm mai nắng bừng trên đất mới
Gió
ùa về đùa giỡn mái tranh thưa
Cuốc
sống mới lại nảy mầm xanh lá
Trả
công ơn người dầu dãi nắng mưa.
Trăm
họ về đây thuận hòa vui sống
Sức
thanh xuân bừng dậy một triền đê
Quê
Bách Thuận có từ xa xưa ấy
Xanh
bốn mùa và hoa trái xum xuê
Vẫn
còn đây cây gạo đình Thuận Nghiệp
Cây
đa tơ tỏa bóng xuống chùa làng
Và
đâu nữa – Cối giã thời giữ đất
Cuộn
dây diều làm thước buổi sang ngang…
Cuộc
sống thăng trầm qua bao thế hệ
Chuyện
về làng truyền mãi đến ngày nay
Làng
Gòi xưa đã đi vào cổ tích
Giữa
vườn xanh Bách Thuận sớm xuân nay.
Tác giả:
Nguyễn Đình Nhữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét