VÕ
VĂN TRỰC
Cũng là làng bãi hiền từ thế thôi. Màu
lá chuối xanh đặc hơn màu lá chuối trong đồng. Mầm măng bậm bạp hơn mầm măng
trong đồng. Con gà chân vàng hơn con gà trong đồng... Nhưng khác tất cả các
làng bãi, Thuận Vy bốn mùa dậy hương cây. Thời gian ở đây trôi trong sắc màu
của lá, trong hương thơm của hoa của quả và trong âm thanh của ong bướm, chim
muông.
Bước vào làng, ta có cảm giác như bước
vào một công viên lớn, Càng đi vườn càng rộng. Ngan ngát cây. Ngào ngạt
hương. Hương cau dẫn lối ta về mối tình
đẹp trong truyện cổ. Hương táo dẫn lối ta về lại tuổi thơ. Hương xoan bâng
khuâng gợi nhớ câu ca dao hò hẹn. Hương bưởi đưa đường vào ngõ nhỏ ngập vàng
trăng. Hương ngâu dắt nhẹ tâm tưởng ta dạo bước dưới màu nắng nhạt. Và chim,
chim bay chếnh choáng trong hương vườn. Chim sâu tiếng mỏng như tờ lộc non.
Chim chèo bẻo kêu chanh chua như vị khế. Chim gáy tiếng trầm như màu đất nâu...
Mùa xuân, trẻ em đi lượm táo. Chim tu
hú bồi hồi giục vải chín đỏ thắp đốm lửa vào hè. Gió heo may thổi dậy hương ổi. Cánh nhạn mong manh vương hương
chuối ngọt cả mùa đông... Nhưng vào tiết tháng bảy tháng tám, trăm loại quả mới
hẹn nhau chín rộ. ấy cũng là mùa lũ. Sông Hồng dâng nước ngập bờ bãi, con người
gan góc đã tạo ra một lối sống thích nghi với lũ lụt. Những đoàn thuyền gọi
nhau đi hái quả. Mặt nước vừa gần ngang với tầm cành quả trĩu xuống, chỉ cần
giơ tay lên là hái được quả. Quả chất ngập trong lòng khoang. Hương đầy ắp mũi
thuyền. Lao xao sóng nước. Lao xao ngọn cây. Lao xao tiếng người cười nói.
Thuyền ra chợ. Thuyền về kho. Hàng tấn quả chuyển lên những chiếc ô tô mậu dịch
chờ sẵn.Trên trang sổ người kế toán lại nở ra chùm con số mới: hai mươi bốn tấn
hoa ngâu, mười tấn mật ong, hai mươi ba tấn đỗ, một trăm tấn kén...
Lũ tan. Bầy gà con lại chíu chít rủ
nhau ra nhặt nắng, ngón chân bé xíu in trên nền đất mịn màng như bánh đúc chưa
kịp đông khô. Các cô gái thơ thới bước chân ra nương dâu thả dài câu hát theo
những thoáng thương xa. Xóm mạc trở về trạng thái bình yên cổ truyền. Bức tường
ngôi miếu thành hoàng in thẫm một một ngấn rêu xanh. Mồng một, ngày rằm, cụ từ
lại nhắp nến nhang tưởng nhớ ông lão chăn vịt đã tìm đất khai cơ lập ấp cách
đây hơn hai trăm năm. Chiếc bài vị bằng gỗ táo mờ ảo hương khói gợi về dĩ vãng
buồn thương với những ngọn tháp chùa Từ Vân úa màu rêu soi bóng xuống dòng
mương chảy mệt mỏi, và rưng rưng gợi sáng niềm tin với nhấp nhô mái ngói ửng
hồng thôn bãi... Con sông Lắng Sa mới đào xuyên qua làng cần cù dẫn phù sa Hồng
Hà vào tận các mảnh vườn nhỏ. Cây đa gần hai trăm tuổi, cây táo bảy mươi tuổi,
cây vải năm mươi tuổi, cây ngâu hai mươi lăm tuổi lại râm ran nhựa mới cùng với
hàng ngàn cây non đang thì con gái ngỡ ngàng hé nụ. Và em bé lại thiu thiu ngon
giấc theo lời ru của bà, nhịp đập khẽ với nhịp thở của hương đất hương cây, làn
môi bé mỉm cười trong giấc mơ xum xuê quả ngọt...
1981
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét