NGUYỄN
THÁI VẬN
- Cháu chào chú ạ!
- Cháu chào chú ạ!
Những tiếng chào ríu rít cùng cất lên.
Tôi như sực sỉnh, Những đứa trẻ quần áo gọn gàng, đầu tóc, mặt mũi sáng sủa tay
sách túi, xách cặp, tay vung văng lọ mực, đi nép vào một bên đường. Có tiếng
xôn xao phía trước.
Kia rồi! Ngôi trường xây hai tầng sừng
sững khoác mầu xanh vôi mới vượt trội lên giữa màu xanh cây vườn. Đã tan học
sao vẫn còn lại tiếng các em náo nức reo hò? Tôi rảo bước. Mắt tôi sững sờ giây
lát. Cái bể bơi đúng quy cách quốc gia lần đầu tiên mà tôi vừa nghe nói chính
là đây. Tôi đứng ở cuối bể ngắm nhìn. ở sáu cái bệ đầu kia, các em đang xếp
thành sáu hàng dọc và vun vút nhào xuống, dáng đẹp và nhanh như chim én nhào
lượn trên bầu trời. Có mấy em bé loắt choắt đứng sau chưa biết nhào đúng kiểu
rụt rè co cẳng nhảy ùm xuống như nhảy dù và khi nhô đầu lên còn phải đưa tay
vuốt vuốt mặt. Em nào đã tham gia đội bơi của xã và đã từng giật giải nhì, giải
ba thi bơi toàn quốc năm 1980, năm 1981? Bể bơi sóng sánh, ngầu tung bọt trắng.
Bể bơi đầy ắp tiếng reo, đầy ắp niềm vui tuổi thơ và cũng sóng sánh niềm vui
mới lạ của tôi.
Có tiếng í ới gọi nhau về. Phút chốc
bể bơi vắng lặng. Chỉ còn lại bóng ngôi trường bên kia lung linh soi bóng xuống
mặt nước phẳng như gương. Và bên này dáng người khách lạ là tôi đang hình dung
lại những chuyện vừa kể.
Trước khi xây bể bơi, có một ngày cả
làng không ai quên. Trẻ già trai gái kéo nhau về đứng ngồi trước cái hồ trước
trụ sở uỷ ban. Có biển, loa đài, trống chiêng náo động. Khi các quan khách của
Tổng cục thể dục thể thao, của tỉnh và huyện trịnh trọng bước ra khán đài thì
tất cả im phăng phắc chờ đợi. Sáu hàng người bước ra oai vệ, bắp chân, bắp tay
rắn chắc. Người ta nhận ra hàng đầu là các đồng chí lãnh đạo Đảng bộ, uỷ ban và
hợp tác xã. Tiếp theo là các cụ ông, cụ bà mái tóc bạc phơ. Rồi đến hàng trung
niên. Rồi hàng trai gái. Cuối cùng là những em bé bảy tuổi. Sau khi phất cờ, từ
sau cái cầu ván, hơn ba trăm người ấy lần lượt nhảy xuống hồ bơi một mạch sang
bờ bên kia một cách nhanh nhẹn và ngoạn mục, trong tiếng vỗ tay hò reo như sấm
dậy. Từ hôm ấy, Bách Thuận được công nhận danh hiệu “toàn xã biết bơi”. Mấy
tháng sau, bước vào năm 1979, năm quốc tế thiếu nhi, thường vụ đảng uỷ đã họp
hai đêm liền để bàn việc thực hiện nghị quyết 17 của Tỉnh uỷ về công tác chăm
sóc thiếu niên nhi đồng. Cái trường cao tầng đang xây dở, phải tiếp tục xây cho
xong! Đồng ý hoàn toàn. Xây nhà trẻ theo đúng quy cách của Uỷ ban bảo vệ bà mẹ
và trẻ em. Khó khăn đấy, nhưng phải quyết tâm. Một ý kiến vừa đề ra nghe khá
táo bạo: xây bể bơi! Trời, kinh phí moi đâu ra? Trên có cho không? Có cần bể
bơi không nhỉ? Muốn đào tạo con em chúng ta thành những con người toàn diện, có
văn hoá, có sức khoẻ tốt nhất định phải xây bể bơi. Bà con mình thông suốt thì chắc
chắn không tiếc sức, tiếc của đâu.
Thế là cả làng bước vào những ngày tấp
nập, hào hứng như hội. Đường làng suốt từ sáng đến tối rậm rịch, hối hả tiếng
người, tiếng xe chuyển đá, chuyển cát từ bãi sông về. Ngày khởi công, đồng chí
chủ tịch uỷ ban nhân dân tỉnh về tận nơi trịnh trọng đặt viên gạch móng đầu
tiên. Lớp cát đổ nền thấm trộn những giọt mồ hôi sôi bỏng của bác Biều, bác
Điến, bác Giang, bác Định, bác Hỷ, những đồng chí đảng viên lão thành gần trọn
một đời hết lòng vì những thế hệ con cháu. Mưa rả rích ba tháng liền. Lò gạch
tắt ngấm. Mấy gia đình tạm hoãn xây nhà cho vay gạch. Mỗi hội viên phụ nữ tình
nguyện đội năm thúng cát đến công trường. Mỗi đoàn viên thanh niên hăng hái
đóng góp hai ngày công. Không lúc nào vắng bóng các đồng chi lãnh đạo trên công
trường. Bí thư Lợi hội ý thường vụ ngay bên đống cát. Chủ tịch Thưởng ngồi đập
đá với bà con, có công văn đưa đến, phủi phủi bàn tay phồng rát, xem xét và ký
tại chỗ. Xã viên có việc tìm chủ nhiệm Tuyến không đến trụ sở mà đến bể bơi
hoặc đến trường học, hoặc nhà trẻ. Nhất định phải xong cả ba công trình trước
ngày quốc tế thiếu nhi. Đó là mệnh lệnh của mỗi tấm lòng yêu thương con trẻ.
Đến thăm trường phổ thông cơ sở Bách
Thuận I và Bách Thuận II, tôi lại nghe kể nhiều chuyện về sự quan tâm của các đồng
chí lãnh đạo với sự nghiệp giáo dục con em.
Để
có đủ thủ tục giấy tờ, đủ xi măng sắt thép xây trường, xây nhà trẻ, đồng chí
chủ tịch xã đích thân lên huyện, lên tỉnh giải quyết. Sáng đạp xe đi. Trong túi
xách có sẵn chiếc bánh mỳ khô queo mua ở chợ. Anh chỉ nhớ mình đang đói và ăn
vội khi phải đứng chờ rình gặp đồng chí chủ tịch tỉnh hoặc đồng chí trưởng ty,
bà trưởng phòng kế hoạch tài vụ hoặc cô kế toán, hoặc ông thủ kho. Có hôm nửa
đêm mới về đến nhà. Cũng có lần phải ở lại ngủ trọ.
Không phải chỉ chăm lo đến căn phòng,
mảnh vườn đến gạo thịt ngày tết cho các thày các cô giáo, mà các đồng chí lãnh
đạo còn thăm lớp, dự giờ dạy, góp nhiều ý kiến bổ ích, nhất là về công tác giáo
dục đạo đức cho các em “chăm sóc các em chính là chăm sóc toàn dân, vì các em
chiếm một nửa dân số, còn nửa kia chính là cha anh các em chứ còn ai nữa”. Cái
ý nghĩ tốt đẹp giản dị mà sâu sắc, độc đáo ấy ở các đồng chí đ• thấm sâu vào
nhận thức và hành động của từng thày giáo, cô giáo dạy ở đây.
Hà Thị Thoa là cô giáo hai mươi tuổi
nghề, mười năm dạy giỏi, đã dạy nhiều nơi, nơi nào cũng có những vui buồn hạnh
phúc, nhưng chưa ở đâu cô thấy gắn bó máu thịt như ở Bách Thuận này, Cô nữ sinh
trường cấp III thị xã Thái Bình năm nào cả một lứa bạn bè biết tiếng đã trở
thành nàng dâu của đất làng phù sa. Cô là niềm tin cạy của những người mẹ người
cha có con cắp sách đến trường. Năm nào cô cũng xin nhận chủ nhiệm một lớp gai
góc nhất, có em hay nghịch ngợm quấy phá. Em thì hay giật tóc bạn gái, hay chế
diễu nói xấu bạn, em thì thích chơi trò bắn súng cao su đạn gai sắc vào má bạn,
, quăng dây trói bạn kiểu như người chăn cừu bắt chó sói trong một bộ phim nào
đó, em thì lười học đúp ba năm một lớp. Ngày nào cũng có vụ kiện cáo. Có em hội
đồng nhà trường đã có quyết định đuổi học, cô đứng ra cam đoan và xin nhận giáo
dục. Cô biết, bố em là một thương binh, ông sẽ buồn bực biết bao nhiêu khi mình
không còn chỗ dựa để dạy con. Đừng để ngọn lửa hy vọng vào con cái của những
người mẹ người cha nguội tắt. Với những người cha đã hy sinh một phần xương máu
càng cần giành cho họ sự yên ổn, tin yêu
trọn vẹn. Bách Thuận là đất hiếu học, làm gì có người thờ ơ với việc dạy dỗ con
cái. Qủa nhiên, đến trò chuyện với người cha thương binh ấy, cô phát hiện ngay
ra cái sai lầm trong phương pháp giáo dục của ông, ông quá hà khắc và nôn nóng,
trong khi một đứa trẻ như con trai ông cần mền dẻo, rộng lượng, kiên trì và
nhất là cần tình cảm ngọt ngào. Cô chú ý đến em, gần gũi em hơn và thường xuyên
phối hợp với gia đình để nhắc nhở khuyên bảo em. Người cha không còn quát mắng
và đánh đập em nữa. Cô cử chính em, chứ không phải một em nào đó chăm học, làm
đội trưởng kiểm tra của lớp. Cái chức vụ bất đắc dĩ bắt buộc em phải suy nghĩ
và có ý thức tự trọng. Một lần thuộc bài, em được cô khen ngay trước các bạn. Một
giờ em chăm chú nghe giảng, cô biểu dương kịp thời. Mỗi lần như thế, em hớn hở
ra mặt, nhất là khi thấy bố cũng biết, và vui mừng trước những chuyển biến của
mình.
Giáo dục quả là một nghệ thuật cảm hoá
của khoa học và tình yêu thương, mà
không phải ai cũng làm được. Buổi tối đến thăm một số phụ huynh học sinh tôi
lại được bà con kể chuyện về cô Thoa. Và tôi bỗng tự trách mình sao quá vô tâm,
sao lúc này tình cờ mới biết rằng Thoa phải vượt qua bao nhiêu khó khăn hàng
ngày của gia đình, cô phải chăm sóc người chồng đau yếu mới nghỉ mất sức và
chăm lo người mẹ chồng già yếu. Người con dâu hiếu thảo của Bách Thuận ấy dồn
cả tấm lòng người mẹ cho đàn em nhỏ.
Còn cô giáo trẻ Nguyễn Thị Giang thì
đang tuổi yêu đương, đôi mắt mở to dịu dàng, miệng cười thuỳ mị, giọng nói ngân
nga, nhưng với các em cô đã ấm nồng một tâm hồn người mẹ. ở lớp có một em học
giỏi môn toán cô dạy. Được cô khen nhiều, cậu ta sinh thói vênh vang. Vênh vang
với bạn bè. Và điều làm cô bất ngờ là chính cậu ta vênh vang với cả cô giáo của
mình. Giờ học hôm ấy, cậu ta cứ quay ngang quay ngửa, không thèm mở sách ghi
chép, ra cái vẻ ta chẳng cần nghe giảng cũng thừa hiểu bài. Giang cố nén giận,
nhưng đến lúc cậu ta quay xuống dưới giằng sách với bạn thì cô không kìm nổi
nữa và đuổi cậu ta ra khỏi lớp. Lúc đầu cậu ta ngồi im và giương mắt nhìn cô,
sau đành lủi thủi bước ra và oà lên khóc. Một thoáng rưng rưng như sự hối hận.
Cả lớp nhìn nhau khi thấy chính cô giáo cũng ứa nước mắt. Đúng như cô giáo nói
với tôi: “Em mới vào nghề chưa có kinh nghiệm”. Nhưng tôi biết cô có một tâm
hồn cô giáo, một trái tim người mẹ đầy yêu thương tận tuỵ. Ngay hôm sau, cô đến
nhà em học sinh ấy. Được biết chính mẹ cậu ta thường đi khoe khắp xóm là “cháu
nhà tôi được cô khen luôn”. Giang nói ngay “Do tôi quá khen em, nên em mới sinh
ra tự cao tự đại và coi thường mọi người. Từ nay bác cũng cần chú ý nghiêm khắc
với em hơn”. Từ đó bố mẹ cũng đến gặp cô giáo để xin cô cho biết tình hình của
con mình ở trường và nói cho cô biết sinh hoạt của em ở nhà, đề nghị cô nhắc nhở
điều này điều nọ.
Những cô giáo có tấm lòng người mẹ,
những người mẹ người cha có ý thức của một nhà giáo như thế, tôi gặp rất nhiều
ở Bách Thuận. Có công vun xới nhất định có ngày hái quả.
Con em Bách Thuận bước vào cuộc sống
sản xuất và chiến đấu, dù đi xa hay ở lại quê hương, đều xứng đáng với truyền
thống Bách Thuận, xứng đáng với sự chăm sóc hết lòng của quê hương. Những chiến
sỹ dũng cảm mưu trí như Phạm Quang
Nguyên, Phạm Bá Tính, Đặng Khắc Hoàn...Nhiều em học xong về địa phương đã vận
dụng và phát huy được vốn khoa học kỹ thuật vào sản xuất và công tác như Nguyễn
Định Sơ, Nguyễn Thị Đoàn...
Bách Thuận là đất trồng cây, Bách
Thuận còn là đất trồng người đúng như lời Bác Hồ dạy: “Vì lợi ích mười năm
trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”
Ngày cuối cùng ở Bách Thuận, chúng tôi
ra thăm nhà hộ sinh của xã. Người công dân thứ mười ngàn tám trăm bốn mươi mốt
của Bách Thuận vừa cất tiếng chào đời. Mỗi người dân Bách Thuận đều nghe thấy
cái tiếng khóc non tơ dễ động lòng người ấy. Ai cũng thầm nói với chú bé rằng
tất cả đã sẵn sàng đón nhận chú. Chú sẽ lớn trong nhà trẻ, rồi chú sẽ mở trang
sách đầu tiên trên lớp học tầng hai, chiều chiều chú sẽ bơi lặn thoả thích
trong bể bơi. Chú sẽ trở thành người trồng cây và chăn tằm giỏi. Riêng tôi, tôi
chợt nhận ra rằng Bách Thuận có một vốn quý, đó là những em bé được chăm sóc
chu đáo. Và tôi muốn nói với các đồng chí lãnh đạo, các thầy giáo, cô giáo, với
tất cả bà con Bách Thuận rằng những người biết hết lòng chăm lo cho các em, là
những người hạnh phúc nhất, giầu có nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét