CÂU CHUYỆN MÙA LŨ
Các bạn trẻ quê mình ngày nay có thể được nghe thấy những câu đại loại như"sống chung với lũ" phù sa v.v...của người dân Nam bộ thì xin thưa trên mảnh đất này ông bà,cha mẹ các bạn cũng đã từng sống những năm tháng như vậy.Khoảng hơn 30 năm trở về trước ở quê mình chuyện nước lũ là chuyện đương nhiên,dân mình quen tới mức chẳng quan tâm nhiều tới nó,lũ đến rồi lũ đi,nước lên rồi lại rút,có năm đến vài lần như vậy.Họ chỉ lo lắng khi nước lũ với bão kết hợp,lúc đó những khuôn mặt người dân mới nặng trĩu âu lo,họ sợ cái nhà đất có thể bị đổ,sợ vườn cây trái đang ngập nước lại bị gió lay quật liệu có sống nổi sau lũ không ? Rồi một ít người cả đời giành dụm mới xây được cái nhà cấp 4 toàn vôi cát,lỡ nó ngấm nước rồi bão giật đổ thì sao?
Mùa nước lũ thường vào tháng 7,tháng 8 âm
lịch,sông Hồng lúc này không hiền hòa nữa mà như con quái vật nước khổng lồ
muốn quấn phăng mọi thứ.Thay thế dòng nước trong xanh ở mùa cạn nước trong xanh
nhìn thấu đáy, thấy cả đàn cá tung tăng bơi lội là dòng nước đục ngầu hung
dữ,những xoáy nước khổng lồ trên dòng nước chảy cuồn cuộn.Dòng sông rộng dần
ra,nước cứ dâng lên,nạn nhân đầu tiên là những vườn dâu đất bãi rồi đến những
mảnh ruộng hiếm hoi dọc theo chân đê từ chùa Phật bà tới tận Thuận ngiệp.Rồi cứ
từ từ,từ từ chúng tiến dần đến từng xóm thôn,nuốt chửng những con đường, rồi
lân la đến nền từng ngôi nhà,nơi người ta đang bận rộn với việc đối phó
chúng.Những vị khách không mời này nhanh lắm,có khi buổi tối mới thập thò đầu
ngõ nửa đêm đã mò vào giường ta đang nằm rồi sáng ra khi thức dậy đã thấy cả
vùng quê đã ngập chìm trong biển nước,trong cái màu vàng rộm của phù sa .Ngôi
nhà nào nền cũng ngập lưng lửng nước,người đi lại lội bì bõm ,có lẽ chỉ có bọn
trẻ con vui vẻ hơn cả,chúng trần truồng từng lũ từng nhóm,tắm bơi cùng reo hò
làm om sòm xóm thôn.Và bắt đầu xuất hiện những cái mủng,dân quê mình dùng nó để
đi lại mùa mưa lũ,vì chắc chắn nhiều người trẻ không biết nên tôi xin được nói
rõ về những cái mủng này.Chúng được đan bằng nứa,kích cỡ đủ loại nhỏ to,thời đó
người ta phân biệt bằng thước ta,mỗi thước là hai gang tay( vào khoảng 40
cm),thuyền nào 7,8 thước là lớn lắm, để chống nước ngấm vào thuyền người ta
dùng nhựa cây sắn thuyền màu nâu đỏ trát kín các khe đan, thế là xong .Dưới lòng
thuyền là một cái sạp để ngồi hoặc để hàng,hai bên gần cuối thuyền được gắn đôi
mái chèo,ở những thuyền nhỏ thì đôi mái chèo này được cầm ở tay,đó là phương
tiện đi lại của quê mình mùa lũ đấy,thời ấy nhà nào cũng có ít nhất một cái
giống như thời nay nhà nào cũng có xe máy vậy .Lứa tuổi tôi hoặc lớn hơn chắc
ai cũng nhớ đến mùa lũ năm 1968 và năm 1971,nhưng lũ năm 1971 mới thật kinh
hoàng.Cả vùng Bách thuận gần như phẳng băng một biển nước,từ đất ta có thể nhìn
thấy cống Ngô xá bên kia sông Hồng đất Nam định.Đó đây trên mặt nước chỉ còn
sót lại một vài ngọn cây cao,những mái nhà chỉ còn nhô lên một phần nóc,phong
cảnh tiêu điều, chỉ thấy vài chiếc mủng đi lại nhặt nhạnh những ngọn rau muống
mùa lũ để làm thức ăn tạm cho bữa cơm chiều... May mắn thay con đê sông Hồng đã
cho dân ta nơi trú ngụ .Từ ngã tư Tân đệ đến tận Tăng bổng Trà khê cả làng cả
xã tràn lên đê tị nạn.Những cây que,vài tấm nilong,một ít lương thực,củi thì
vớt ven đê,thế là có thể sống tạm ít ngày chờ nước rút.Ngày đó lều trại dựng
kín mặt đê,cái xanh cái đỏ,cái to cái bé cứ san sát nhau,mỗi buổi trưa chiều
lại phủ màu khói xanh từ những cái bếp dã chiến đun bằng củi ướt ,cảnh tượng cứ
như các trại tị nạn vùng Trung đông...Điều đặc biệt nữa mà tôi muốn chia sẻ là
dù nước trời như vậy nhưng rất hiếm tai nạn xảy ra ở mùa lũ,nói ra thì lớp trẻ
ngày nay phải thèm thuồng ghen tị với cha anh.Ngày ấy từ đứa trẻ mới vào lớp
một đến những người ở tuổi trung niên đều là những tay bơi lội tài năng,những
kình ngư miền sông nước.Họ có thể bơi ngang sông Hồng mùa mưa lũ,dù sông ngày
xưa rộng lớn hơn nhiều,chưa kể nước chảy xiết,xoáy nước cuồng điên ...
Sông Hồng giờ đây đã hiền hòa hơn,dòng
sông đã nhỏ đi,ít nước hơn vì người ta đã xây những nhà máy thủy điện trữ nước
điều tiết lũ trên thượng nguồn.Chuyện lũ lụt chắc chẳng bao giờ thấy nữa,nay
xin viết lại để mọi người nhớ hoặc biết đến cuộc sống người dân Bách thuận mình
ở một thời chưa xa ...
Viết từ cộng hòa SÉC tháng 4 – 2014
NGUYỄN NHƯ THẠNH
Chắc tác giả đi xa lâu rồi chứ nước lũ thì chưa den đến 20 năm thôi mà "17năm"
Trả lờiXóa