TRINH
ĐƯỜNG
Giữa màu xanh
Lại
màu xanh và rừng rực màu xanh
Xanh
dàn trải xanh làm nên thôn xóm
Xanh
của núi từ ngàn cao mới xuống
Xanh
của biển xanh lên ở với người
Táo
vây quanh chiếm lĩnh đất trời
Táo
che mái táo nghé vào cửa sổ
Táo
toả rộng một mùa hoa trắng nở
Đón
vào lòng đằm thắm cả thiên nhiên
Những
hoa ngâu kín đáo nụ cười duyên
Những
dâu bãi hẹn mùa tơ óng ánh
Những
gốc quýt chồi cam đang nẩy mạnh
Quả
sà trên mặt đất những cành sai
Cả
một màu xanh êm dịu lòng người
Xanh
lại tóc già xanh vào mắt trẻ
Xanh
mặt đất xanh lên không khí
Một
màu xanh đầm ấm mênh mông
Tôi
bước đi giữa bốn mặt gieo trồng
Giữa
bốn bề xuân bốn bề cây cối
Quay
bên này thấy hoa, bên kia thấy trái
Nhìn
ở đâu cũng thấy mùa màng
Tưởng
tìm lâu bỗng gặp được kho tàng
Tưởng
hết gạo được ngồi trên đống thóc
Dân
ấm dân no suốt một đời mong ước
Bỗng
gặp đây làng Bách Thuận thân yêu
Một
làng vườn rạo rực đất phì nhiêu
Một
làng tằm dâu bao trùm cả xã
Làng
ngồn ngộn như một mâm ngũ quả
Bốn
mùa trời rộn rã bốn mùa hoa
TôI
về đây như về lại quê nhà
Cứ
ngỡ mình là người dân Bách Thuận.
VÂN
LONG
Dâu tằm Thuận Vy
![]() |
Nhà thơ Vân Long |
Tôi
như thuyền – bập bềnh trên sóng lá
Tôi
như tằm – mắt ngốn cả triền dâu
Gió
lật lá dòng sông dâu cuồn cuộn
Mải
miết xanh tới biển của riêng mình...
Điệu
múa nghìn đời những ngón tay xinh
Gặp
cô gái lần đầu như gặp lại
Có
gì mới trên bàn tay em hái
Trong
tiếng cười trẻ mãi tự nghìn xưa
Bàn
tay em chăn tằm, bàn tay em đào sông
Lắng
Sa I, Lắng Sa II, nổi sóng
Cam
tiếp táo, mùa tiếp mùa rợp bóng
Bàn
tay ai bồi đắp đất cha ông.
Đường
nối bãi dâu với nhà tằm
Lá
cây nối cây, vườn nối vườn
Đầu
trần giữa nắng trưa tháng sáu
Dịu
mát lối mòn điệp bóng râm
Tơ
ở Thuận Vy được ướp hương
Hoa
ngâu thơm, thơm quả chín vườn
Khách
xa có lạ mùi hương ấy
Xin
ghé về thăm nơi đất vườn.
12/6/1983
NGUYỄN
TRỌNG THẮNG
Nắng Thuận Vy
Thuận
Vy sắc nắng vàng ong
Từ
tay em gái đem hong trước nhà
Sợi
tơ vàng óng nuột nà
Sợi
tơ, tia nắng đã hoà vào nhau
Chắt
chiu vạt nắng đồng dâu
Hay
từ hạt nắng đỏ màu phù sa
Hai
mươi ngày có đâu xa
Đời
tằm để lại cho ta tơ bền
Tiếng
xa quay nối ngày đêm
Gửi
canh em dệt lụa bền tặng nhau
Mặc
vào sắc nắng bền lâu
Nhớ
đường tơ ở hai đầu se đôi…
Từ
tay em gái hong phơi trước nhà
Trao
nhau tấm lụa làm quà
Nhận
ra sắc nắng quê nhà Thuận Vy
Xuân 1983
HOÀNG
HỮU
Hái ở vườn Thuận Vy
Bây
giờ con mới hái mẹ ơi
Thương
mẹ ngày xưa khổ một đời
Lòng
riêng cho hết màu dâu ấy
Bể
đã lùi xa tận cuối trời.
(Hoạ sỹ kiêm nhà thơ
Hoàng Hữu tên thật là Nguyễn Hữu Dũng
quê ở
làng Thuận Vy, đã mất ngày 29/12/1981)
ĐỨC
HẬU
Hẹn em mùa dâu tới
Anh
đi tìm em em ở đâu
la
đà vấn vít táo cùng ngâu
bóng
em khuất giữa ngàn dâu bãi
đất
quê ta xanh ngát một màu
Phải
chăng cha mẹ thuở thương nhau
cũng
từng gánh nước tưới nương dâu
cũng
lo từ buổi tằm ăn rỗi
cũng
thức vui bên lứa kén đầu
Quê
ta từ thuở biết chăn tằm
sương
nắng đong đầy trong lá xanh
để
con tằm thức ăn dâu ấy
thấy
mặt trời vàng trong kén xinh
Phải
chi anh lại hoá con tằm
lớn
lên sau giấc ngủ êm đềm
được
ăn những lá dâu em hái
kéo
sợi tơ vàng dệt áo em
Cha
mẹ xưa lo chuyện cưới xin
lụa
mền may áo sắc tươi nguyên
yêu
em anh hẹn mùa dâu tới
anh
về may áo cưới cùng em.
Xuân 1982
THỌ
TRÚC
Làng
bãi
Chỉ vài
chục nóc nhà
Men theo
bờ sông Cái
Hồn sống
dâng một làng
Theo thời
gian trẻ mãi
Cong cong một mái
chùa
Mẫu đơn bên hoa đại
Cuộc sống đượm ngọt
chua
Theo dòng đời biến
cải.
Nụ cười
quê dễ dãi
đón chào
khách phương xa
Cho lòng
ta ấm lại
Sau một
chặng đường qua.
Cơ man cây và hoa
Hoa trồng bên hoa
dại
Chim trời cùng chim
nhà
Chung khúc nhạc hoà
ca.
Trời xanh
mây lãng đãng
Bướm trắng
đùa bướm vàng
Khúc ca
chèo mênh mang
Làng Thuận
Vy, bến đợi.
CẢNH ĐÀO
Chiều
Thuận vy
Tôi về tìm lại ngày
xưa
Thuận Vy nồng ấm như vừa mới xa
Nhớ thời
"Chạch đẻ ngọn đa"
Mẹ bơi thuyền mủng tiễn cha
nghẹn lời
Gió mưa năm tháng
bời bời
Mênh mông nước, mênh mông
trời. Mênh mông...
Cha về lúa đ• sây
bông
Tằm no đẫy lứa, vườn hồng
ngát hương
Ngày cầu Tân Đệ
thông thương
Khách cây cảnh khắp bốn
phương tìm về
Mời người chén nước
nụ hoè
Để dịu đi chút nắng hè ngất
ngây
Hương nhài, hương
bưởi, hương cây
Hương đời hoà lẫn tóc mây mẹ
rồi
Con nghe trong dạ
bồi hồi
Câu chèo gợi nhớ những lời ru
xưa
Sông Hồng ngọn gió
thoảng đưa
Vườn ai cu gáy say sưa gọi chiều.
Tôi về thăm lại quê
yêu.
Thêm thương, thêm nhớ những
chiều Thuận Vy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét